Tản mạn về sự chân thành và nhiệt huyết của hai tiếng “thầy cô” qua buổi tọa đàm: Dạy học văn hiểu và yêu
Dương Lan- Văn k19
Mỗi nghề đều có một vẻ đẹp và ý nghĩa riêng nhưng dưới ánh nắng mặt trời, nghề giáo và người giáo viên có một sứ mệnh thiêng liêng đặc biệt. Thầy cô đến với chúng con bằng một tấm lòng cao cả, một sự hy sinh thầm lặng với nhiều khát vọng được nhen lên qua bao lớp học trò. Điều thầy cô cần và mong muốn chỉ là nhìn thấy nụ cười và ánh mắt rực sáng của những “mầm xanh” ấy đang từng ngày vững chãi vươn lên. Thầy cô – hai tiếng giản đơn ấy nhưng nghe sao rạo rực trong trái tim con! Người sinh thành chúng con không phải thầy, không phải cô nhưng người chèo đò đưa chúng con đến những bến bờ, đến những mảnh đất và chân trời đang rộng mở đón chào là thầy cô. Bụi phấn cứ rơi mãi mà chẳng ngừng, từng giọt mồ hôi cũng in hằn lên những trang giáo án đã kết tinh tri thức, và trở thành hành trang theo con đến suốt cuộc đời.
“Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…!”
Như những lời tri ân và cảm ơn sâu sắc đến cô – TS. Lê Thị Ngân, chúng con sẽ nhớ mãi khi được có cơ hội gửi lời yêu thương mà bấy lâu khó nói qua buổi học mang tên: “Dạy – học Văn yêu và hiểu”. Buổi học ấy chúng con không chỉ đơn thuần được nghe cô giảng về những bài thơ hấp dẫn cuốn hút của “thi sĩ đồng quê Nguyễn Bính” mà còn được lắng nghe những chia sẻ câu chuyện đời thường, chuyện nghề giáo, và những tâm tình như một người mẹ đang dặn dò các con: “Hãy yêu mình, yêu trẻ, yêu nghề mà các con đã chọn...”. Cô đã truyền lửa, truyền cảm hứng, lan tỏa những điều tích cực, khơi dậy sự hăng say của học trò với suy nghĩ người giáo viên dạy văn “ phải luôn muốn đưa văn học vào cuộc sống, chứ không phải chỉ đưa vào đầu học trò những kiến thức hàn lâm, lí thuyết...”.
Hôm đó, cô vẫn như thường ngày, xuất hiện trong tà áo dài thướt tha, một hình ảnh quen thuộc trong suốt thời gian cô đồng hành cùng chúng con.Thế nhưng chúng con thấy lạ lắm, cái cảm xúc lâng lâng, lắng nghe chăm chú vì chúng con biết đây là một buổi học rất đặc biệt với cô và cả lớp. Nhớ ngày đầu nhập học, chúng con đều bỡ ngỡ và lo sợ vì một môi trường mới nhưng khi thấy cô đứng ở cửa văn phòng khoa với bộ áo dài truyền thống để đón chúng con thì mọi lo lắng đều tan biến. Cô nở nụ cười tươi, với giọng nói thân mật cùng vòng tay dang rộng như người mẹ đang chờ đợi, chào đón những người con của mình vậy. Những lúc gặp khó khăn, trong suy nghĩ của con lại hiện về nụ cười và giọng nói của cô. Điều đó như tiếp thêm nghị lực để con phấn đấu và vượt qua những chông gai thử thách.
Chúng con mãi ghi nhớ câu nói của cô: “ Hãy kể cho cô ước mơ của em, chúng ta sẽ cùng nhau vun đắp”. Và bây giờ đây, con muốn nói ra ước mơ của mình, con tin rằng đây cũng là ước mơ của rất nhiều bạn sinh viên lớp Văn k17,18, 19, 20 khác được tham dự buổi học hôm đó. Trong suốt chặng đường sau này, chúng con mong cô sẽ vẫn luôn bên cạnh khi chúng con cô đơn, an ủi khi chúng con thấy buồn, và đồng hành khi chúng con có vấp ngã, bởi với chúng con, cô luôn như là người mẹ thứ của biết bao thế hệ học trò.
Hình ảnh liên quan