Trịnh Thị Thứ sinh ngày 05.12.1993 quê quán xã Khuôn Hà, huyện Lâm Bình, tỉnh Tuyên Quang, dân tộc Tày, Hội viên Hội VHNT tỉnh Tuyên Quang.
Rất nhiều người khởi đầu cho sự viết lách bằng thơ, nhưng thực sự để được công nhận lại là chuyện rất khó khăn bởi thơ dễ đi theo lối mòn nhạc điệu của các nhà thơ khác. Riêng với tác giả trẻ Trịnh Thị Thứ đã lựa chọn lối đi riêng cho mình bằng hơi thở và giọng điệu của vùng đất quê hương. Đó là dáng núi, hương rừng, mùa thổ cẩm, bếp lửa… và đặc biệt là ngôi nhà sàn gắn liền với hình ảnh đấng sinh thành: “Từ ngày cha mất/ Mẹ vẫn hay ngồi bậu cửa/ Nhìn phía núi xa xăm/ Mẹ buồn,/ Nỗi buồn như hoa rừng/ Quật cường trong sương gió.// Mỗi lần trở về/ Bước lên cầu thang/ Bậc nào cũng vấp/ Là nỗi nhớ và cả những xót lòng”.
Ngôi nhà sàn cũ
Ngôi nhà sàn,
tài sản quý báu còn lưu ký ức về cha
Ngày mai mọi thứ sẽ khác lạ
Rồi không xa nữa
Chỉ là những câu chuyện kể: Ngày xưa…
Ngôi nhà sàn của cha
Còn hằn nguyên nhọc nhằn thời trai trẻ
Từng hàng cột vẫn còn ứa máu
Bậc cầu thang ướt đẫm mồ hôi
Khung cửa chưa cài then,
vách nhà bằng nứa tạm bợ
Mà cha đã vội đi về cõi vĩnh hằng
Ngày mai thôi,
Những ký ức về cha
Những ấm áp của con bên bếp lửa
Mái cọ rêu xanh sẽ thay màu rực rỡ
Tuổi thơ con biết cất vào đâu
cho hết năm tháng bên ngôi nhà sàn?
Cánh cửa nhà sàn
Từ ngày cha mất
Mẹ vẫn hay ngồi bậu cửa
Nhìn phía núi xa xăm
Mẹ buồn,
Nỗi buồn như hoa rừng
Quật cường trong sương gió.
Mỗi lần trở về
Bước lên cầu thang
Bậc nào cũng vấp
Là nỗi nhớ và cả những xót lòng.
Đêm nghe tiếng sàn tre cót két
Chắc mẹ trở mình vì đau,
Vì lo cho con cái mà trằn trọc.
Trùm chặt tấm chăn thổ cẩm
Con nằm thương ngực nhà sàn
Co mình trong nhọc nhằn của mẹ
Nức nở cùng đêm.
Khi chúng con lớn khôn
Mẹ vẫn hay ngồi bậu cửa
Ngôi nhà sàn cũ đi
Cánh cửa bạc màu
Mẹ như chim núi
Quẩn quanh tổ ấm
Chờ con.
Khói chiều quê hương
Mái khói lan trong chiều se lạnh
Bếp ngóng bàn tay quen
Lửa vừa nhen lại tắt
Bóng nắng nhỏ dần trên bậu cửa
Muộn rồi mẹ chưa trở về nhà.
Con thương ngực nhà sàn mỗi khi đêm xuống
Cứ lui cui gánh hết việc đàn bà, đàn ông
Vì mẹ của con vừa phải thay cha mạnh mẽ
Vừa làm mẹ tảo tần, lo lắng cho chúng con.
Từ ngày không có cha bên cạnh
Mẹ con như cây rừng vươn trước bão
Vắt sức mình để nuôi lớn chúng con
Phía núi mùa lau trắng cứ thế nối nhau
Cha ơi có thấu suốt nghìn đêm đau đáu
Nỗi cô đơn già trên mái đầu pha sợi bạc.
Ngày gió về
Mưa rắc hạt ngoài phố
Con nép mình giữa xuôi ngược dòng người
Khoé mắt cay một chiều không khói
Phía chân trời rưng rức heo may.
Ngực nhà sàn bao đêm thao thức
Cời cô đơn đỏ bếp đợi chờ
Cha mất rồi, chúng con lấy chồng xa
Đốt bao nhiêu củi mới qua mùa giá rét…
Mơ cánh đào phai khi trời trở lạnh
Chờ xuân về đếm niềm vui bên bếp
Mẹ gom hết bao ngày thương nhớ
Đong đầy tuổi thơ bằng hương vị quê nhà.
Xa quê
Chín bậc lặng im
Bước chân rát cháy lòng
Mẹ dõi theo con
Mờ khuất trong hun hút sương chiều.
Gánh bản xuôi về phố
Lòng mẹ trĩu nặng vai con
Của quà quê,
của tháng ngày xa nhớ.
Con chưa bao giờ lớn cả
Đi làm mẹ đùm nào chuối, nào xôi
Nào cá, nào rau và từng cân gạo
Sợ con gầy ốm.
Ngày mưa mãi
Thương lắm ngực nhà sàn
Liếp nứa không ngăn nổi heo may
Lạnh đã chín trên gác mùa đông.
Đêm thành phố mơ quê
Thành phố ngủ rồi
Chỉ còn đôi mắt mỏi nhớ quê
Đôi khi chỉ ước về gần mẹ
Tối trời, bếp lửa ấm nhà sàn.
Đôi khi thấy mình như loài chim lạc
Chẳng quen nắng gắt, ồn ào thành thị
Chỉ muốn sải cánh về núi trắng mây bay
Hót vang rừng giữa ngàn cây xanh lá.
Đôi khi… nỗi nhớ không là nỗi nhớ
Cứ vậy thôi ngày nào cũng muốn trở về.
Mùa thổ cẩm thao thức
Bếp liu riu lửa sắp tàn
Mẹ chẳng nhớ đêm rất muộn
Lách cách tiếng thoi đưa
Vì thương yêu mẹ thức suốt bao mùa.
Nhớ ngày nắng thơm nở đầy tay mẹ
Gỡ từng sợi vải vừa nhuộm từ củ nâu
Con dâu Tày ai cũng khéo dệt vải
Về nhà chồng phải đủ gánh mang theo
Con gái đảm đang ấm lòng cha mẹ.
Đêm chập chờn bếp lửa
Mẹ ngồi quay sợi thời gian
Một mai căn buồng khép cửa
Ai cán giúp mẹ những mùa bông
Nỗi nhớ loang màu vuông thổ cẩm.
Hương vị quê nhà
Cây trám sau nhà
Trĩu vàng hong nắng
Mong ngày rộng tháng dài
Đừng ai chặt bỏ tuổi thơ con.
Mùa gió đầy trên núi
Con lại mơ về bé dại
Sớm mờ sương con đường đất đỏ
Trẻ nhỏ tranh nhau từng quả trám rụng trên đồi.
Chạm vào mùa hạt lạnh vỡ dưới chân
Thương lối đi, thương người quẩn quanh sớm tối
Lặng lẽ cời đêm trong giá rét cô đơn
Vuông bếp đỏ lửa mà thừa chỗ con ngồi.
Con gái lấy chồng xa
Chỉ cần nói là con thèm vị quê nhà
Mẹ lọ mọ gửi túi to, túi nhỏ xuống phố
Quê nhà là mẹ để suốt đời con thương
Mạch nguồn đời con
Từ núi,
mẹ rẽ đường sương
những mầm xanh ngút ngát đồi nương
ngày vui của mẹ
là bắp đầy hạt, chuối trĩu buồng
khi chiều buông gian nhà thứ 3 đỏ lửa
có chúng con quây quần
bên mẹ mỗi đêm.
Khi chúng con lớn,
mang theo tình yêu của mẹ
mang lời ru “ứ nọng nòn”
đi khắp nẻo đường quê, phố thị
lời mẹ như tiếng suối,
là lạch nguồn róc rách
chảy suốt bốn mùa trong con.
Mẹ là người của bản
Như cổ thụ rừng già
Vươn sức mình trở che
Con như loài dây núi
Bện vào cây mà xanh tốt, nở hoa.
TRẦN ĐỨC TĨNH giới thiệu
(Nguồn: Vanvn.vn)